CÁC TÁC PHẨM CHÍNH
- TIẾNG LÒNG, in chung, NXB Văn hóa - Thông tin,1997
- DẶM ĐỜI, in chung, NXB Văn học, 2001
- CHÂN TRỜI MỚI, in chung, NXB Văn học, 2003
- BIỂN ĐỜI, in chung, NXB Văn học, 2008
- TUYỂN TẬP THƠ, in chung, NXB Văn học, 2010
- MÊNH MANG... XUÂN, Nguyễn Duy Yên, NXB Văn học, 2009
- MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA, Nguyễn Duy Yên, NXB Hội Nhà Văn, 2010
- NGƯỢC DÒNG THỜI GIAN, Đoàn Kim Vân, NXB Văn học, 2008
- MÙA HOA NHÃN, Đoàn Kim Vân, NXB Văn học, 2010
- MUÔN NẺO ĐƯỜNG THƠ, Nguyễn Duy Yên, NXB Văn học, 2012
- TÂM HỒN TÔI, Đoàn Kim Vân, NXB Văn học, 2003
Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2011
NHỚ SA PA (Duy Yên)
Núi cao một dải giữa trời mây
Fansipăng sương phủ suốt đêm ngày
Đèo dốc quanh co , Rồng lượn khúc
Mái nhà đất nước chính là đây
Cổng Trời in bóng suối khe sâu
Suối Vàng cuồn cuộn chảy về đâu?
Khách đứng ngang trời mơ hóa thực
Ngẩng mặt trông lên đá đội đầu.
Duyên dáng Mường Hoa một chợ tình
Lửa hồng ánh đuốc sáng lung linh
Hẹn ước mua vui tìm chơi chợ
Trai tài, gái sắc tới đua tranh.
Hòa chung dân tộc sống bên nhau
Nương rẫy tươi xanh rợp lúa màu
Vui đời trăng gió miền sơn cước
Nhịp chày giã gạo suốt canh thâu.
Thấp thoáng sườn non cô gái Mông
Chăn đàn dê nhỏ giữa rừng thông
Vai địu con thơ tay hái nấm
Hạnh phúc đơn sơ một tấm lòng
Đêm về làng bản ngập trong sương
Hồng than bếp lửa ấm đêm trường
Xua tan tuyết lạnh miền băng giá
Rừng già heo hút chốn biên cương.
Rời Sa Pa mai xuôi Hà nội
Lưu lại trong mình nỗi vấn vương
Núi rừng ơi! biết bao lưu luyến
Xa cách rồi, mới thấy mến thương.
Sa Pa đêm 10-9-2000
NHỚ NGÀY SINH NHẬT BÁC HỒ (Kim Vân)
Uy nghi lăng Bác giữa Ba Đình
Hàng tre in bóng dưới trời xanh
Hoa Đại tỏa hương bên Vạn Tuế
Bác ngủ bình yên trong mông mênh.
Bác đã chỉ đường cho chúng con
Gìn giữ giang sơn được vẹn tròn
Sáng danh đất nước người dân Việt
Tổ Quốc anh hùng đậm nét son.
Ngày sinh tên Bác đời luôn nhớ
Ngày mất năm châu thắt chặt lòng
Bác đã đi xa đời vẫn thấy
Bầu trời bóng Bác giữ non sông.
19-5-2006
Thứ Năm, 28 tháng 7, 2011
VẮNG (Duy Yên)
Tới thăm, em lại vắng nhà
Anh buồn đứng ngắm vườn hoa em trồng
Anh chờ anh đợi, anh mong
Nào đâu có thấy bóng hồng nẻo xa!
5-2006
BÂNG QUƠ (Duy Yên)
Nỗi đau quặn, gửi chiều không gió
Mỏi cánh chim bay đến lạc loài
Màn đêm rơi xuống hoàng hôn vỡ
Thầm nhớ trong lòng một bóng ai!
Chiều đông 2004
TRỐNG (Duy Yên)
Bến vắng thuyền buông chèo gác mái
Đường chiều quạnh vắng nắng dần phai
Trống trải buồn vương sầu lữ thứ
Tình còn vương vấn nhớ thương ai?
8-2004
CHIỀU (Duy Yên)
Tàn nắng rồi ra cũng xế chiều
Tuổi đời thấm thoát được bao nhiêu?
Lo toan sự nghiệp bơ phờ tóc
Cam chịu chi đâu cái phận nghèo.
8-2006
VƯƠNG (Duy Yên)
Vương vào cái bả hư danh
Lòng không trong sáng đời thành bỏ đi
Còn mang cái tiếng thị phi
Ôm vào thêm nhục, ích gì,khổ thân.
5-2006
BUỒN (Duy Yên)
Trời xanh đôi lúc cũng buồn
Đùng đùng sấm sét giận hờn trần gian
Người buồn mắc bệnh bi quan
Tự tin phấn đấu sẽ tan hết buồn.
3-2006
NẮNG(Duy Yên)
Nắng lên cho má em hồng
Lửa tình rực cháy cho lòng em vui
Trời xanh hửng nắng lên rồi
Em van em lạy xin trời đừng mưa.
4-2006
MƯA (Duy Yên)
Mưa buồn, buồn lắm mưa ơi!
Tiếng mưa tí tách gợi khơi nỗi sầu
Yêu mà chẳng lấy được nhau
Để cho tháng bảy mưa Ngâu sụt sùi.
4-2006
NGẪU HỨNG (Duy Yên)
Mưa,nắng buồn vương chiều trống vắng
Gió ngừng nhẹ vẫy gọi hoàng hôn
Xáo xác chim trời tung vỗ cánh
Dọc ngang vùng vẫy sướng nào hơn?
6-2005
TÌM BẠN(Duy Yên)
Pha ấm trà ngon mời đãi khách
Không duyên không nợ thế mà vui
Một đời săn đuổi đi tìm bạn
Tri kỷ xem ra được mấy người.
Xuân 2003
THƯỞNG XUÂN (Duy Yên)
Rượu nào mà uống chẳng say
Thưởng xuân cạn chén ngất ngây hương nồng
Tưởng như trời đất vô cùng
Hóa ra ẩn chứa trong lòng thi nhân.
HỒN THƠ LƯU LẠC (Duy Yên)
Ai thương ai một cung đàn
Gọi thời gian nối thời gian chođời
Hồn thơ lưu lạc chơi vơi
Gửi mây, gửi gió giữa trời bão giông.
RỪNG CHIỀU (Duy Yên)
Tôi muốn ôm hôn bóng dáng chiều
Chẳng có gì đâu một chút yêu
Hoàng hôn tĩnh lặng gieo tình lặng
Tia nắng cuối cùng cũng tắt theo.
Dốc vắng lối đi mòn sỏi đá
Rừng chiều le lói ánh tà dương
Sương pha màu khói miền sơn cước
Thấp thoáng xa xa mấy bản Mường.
Trâu về lốc cốc mõ khua vang
Nương rẫy xanh xanh lốm đốm vàng
Dòng nước suối khe tuôn róc rách
Đi mải về đâu bóng áo chàm.
Rừng chiều tắt nắng ngả màu đen
Mờ nhạt cao cao mấy ánh đèn
Rừng khuya vắng lặng âm u quá
Canh trời còn lại ánh sao đêm.
BẾN XƯA (Duy Yên)
Còn đâu những chuyến đò ngang
Còn đâu những buổi chiều vàng bên em?
Chiều vắng đìu hiu sông giá lạnh
Sóng nổi phù sa nước đỏ ngầu
Lều cũ bến xưa trơ sỏi đá
Hoang dại một vùng đám cỏ lau.
Sông kia bên lở lại bên bồi
Bến cũ theo dòng lũ cuốn trôi
Người xưa vắng bóng tìm đâu thấy
Chỉ thấy chim sa tận cuối trời.
Người ta chuyển bến nay thành phố
Dòng sông soi bóng những con đò
Bến xưa còn đọng trong thương nhớ!
Một dải trường giang phẳng lặng tờ.
Nắng tắt, ngày tàn chiều bảng lảng
Không gian im ắng một mình tôi
Còn gì đâu nữa mà mơ mộng!
Lạc giữa dòng đời bóng lẻ đôi.
Thứ Ba, 26 tháng 7, 2011
XUÂN LỨA ĐÔI(Duy Yên)
Tha thiết yêu em chẳng muốn xa
Vẫn mùi hương cưới buổi hôm qua
Yêu em độ ấy còn thơ dại
Chẳng vết gợn đời để xấu xa.
Vui ngày sắp cưới đã phai đâu
Cô gái xinh xinh đẹp mái đầu
Bước đi một bước còn e thẹn
Ửng hồng đôi má nghĩ đâu đâu.
Đã nguyện cùng nhau bạc mái đầu
Giữ mùi hương cưới được bền lâu
Dù cho sóng gió đời xô đẩy
Thủy chung khắc tận trái tim sâu,
Xuân đã nở hoa đón một mùa
Nắng vàng rực rỡ cảnh nên thơ
Bao nhiêu thiếu nữ môi hồng thắm
Chào đón đường tơ bao ước mơ.
Mối tình chớm nở giữa mùa xuân
Ý lòng phơi phới đẹp vô ngần
Đừng để phôi pha màu sắc ấy
Sắc đẹp tuổi xuân chỉ có ngần.
Hoa em đã tặng gửi người yêu
Yêu cả ngày đêm lẫn sớm chiều
Đẹp mãi tâm hồn trong ước vọng
Nhớ hình anh gọi:Hỡi em yêu.
TÌNH TRĂNG NƯỚC (Duy Yên)
Cõi hư vô tuy không mà thật
Cõi trần gian có thật mà không.
Trăng nước đôi ta xa cách biệt
Trọn đời mang nặng mối tình câm
Lòng anh trong trắng riêng em biết
Tròn trĩnh canh khuya buổi đêm rằm.
Trần gian lắm kẻ yêu nhau thế
Hững hờ như gió thổi vờn trăng
Trăm sông rồi cũng trôi ra biển
Còn lại cô đơn một chị Hằng.
Từng cơn trời giận gây giông tố
Anh thành tàn bạo của trần gian
Trên cung Nguyệt Quế em buồn nhỉ?
Có một tình nhân quá phũ phàng.
Trái đất mênh mông em biết đấy
Duyên mình người thấp kẻ trên cao
Anh đành ôm hận tình đôi lứa
Em thì ngăn cách giữa vì sao.
Chú Cuội cây đa ngơ ngẩn quá
Thương em bạc phận kiếp má đào
Chốn ấy Bồng lai xa vời vợi
Anh kẻ si tình mộng chiêm bao.
Trăng gió làm anh thành bão tố
Chỉ em mới biết bởi vì sao
Hiền lành thế mà thành bạo chúa
Nhân loại buồn như gặp binh đao.
Hiền lành thế mà sao dữ dội?
Nước trào dâng lũ lụt thét gào
Cửa nát nhà tan đời thê thảm
Nghiêng ngả sầu riêng quá ngẹn ngào.
Ôm trọn bóng em trong hình nước
Gửi hồn lên tít tận trời cao
Tha thiết yêu em, yêu da diết
Thật thật, hư hư biết thế nào?
Ôi!ta chỉ còn yêu trái đất
Với tình đời có thật của ta
Có ánh trăng, sông nước hiền hòa
Có người yêu bằng xương bằng thịt.
"Sự thật",đó là tất cả cái ta yêu...
Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011
TRĂNG HẠ TUẦN(Kim Vân)
Trăng sầu lơ lửng đung đưa
Ngấn vàng soi bóng cuối mùa nhạt phai
Chỉ còn có một đêm mai
Hóa thân trăng lại cùng ai vui đùa
Trăng già lại trẻ như xưa
Để ai xuân sắc già nua theo cùng
Những đêm trời sáng trăng trong
Nguyệt hoa, hoa nguyệt bóng lồng đưa hương
Mơ màng dưới ánh trăng suông
Ngắm hoa quên cả mưa sương ướt đầu
Trăng sao vằng vặc đêm thâu
Hạ tuần trăng lặn về đâu?Trăng tàn!
Tháng 10 năm Canh Thìn
Hòn đá vọng phu (Kim Vân)
Ngày về chẳng hẹn khôn nguôi nhớ chàng
Nghìn trùng cách trở quan san
Tin ngày một vắng muôn vàn nhớ thương.
Mẹ già tóc đã điểm sương
Mỏi mòn con mắt sầu vương tháng ngày
Nhớ người góc bể chân mây
Xa nhà đằng đẵng đã dầy bao thu.
Chuyện tình hòn đá vọng phu
Đăm đăm đôi mắt mà ru nỗi buồn
Bồng con đứng giữa cô đơn
Người đi,đi mãi vẫn còn đợi mong.
Biến thân hóa đá chờ chồng
Vọng phu chuyện kể tấm lòng thủy chung
Hồn trinh thiếp gửi theo cùng
Phương trời xa, nhớ xin đừng phụ nhau.
4-1968
TRẺ LANG THANG (Duy Yên)
Sống lang thang tìm kiếm việc làm
Mong ấm no ngày hai bữa cơm xoàng
Đêm đêm có mảnh giường tạm trú
Dù chỉ là ước mơ nho nhỏ
Đêm đêm có mảnh giường tạm trú
Dù chỉ là ước mơ nho nhỏ
No lòng sưởi ấm chút tình thương
Tuổi thơ ngây em chẳng được tới trường
Đời gió bụi phong sương từ tấm bé
Anh muốn cùng các em chia sẻ
Nỗi đau này cho nhẹ lòng anh
Nhưng bất lực, nỗi đau nhân loại
Trái đất này còn lắm khổ đau
Đời các em sẽ trôi dạt về đâu?
Anh chợt thấy như mình có tội
Muốn thay em nói, điều em muốn nói
Thỉnh cầu thượng đế hãy ban ơn
Cứu các con những kẻ sống lang thang
Thoát khỏi cảnh đời đầy tủi nhục
Đồng loại ơi, dang tay cứu vớt
Những mảnh đời bất hạnh tối tăm
Mở cửa từ bi,cao rộng chữ tâm
Cho vơi bớt những nỗi lòng day dứt.
TÌNH GIÀ(Duy Yên)
Anh anh em em mãi rồi mà
Giờ đây lên lão vẫn hai ta
Tình đời lại đẹp hơn xưa nhỉ?
Anh gọi thành ông,em gọi bà.
Miếng cơm manh áo vẫn lo toan
Sớm tối nhỏ to chuyện luận bàn
Thơ phú đôi câu niềm tục lụy
Vui cùng nhịp sống với thời gian.
Nào có sá chi cái tuổi già
Lòng không e ngại bước đường xa
Những mong vun đắp đàn con cháu
Khôn lớn mai sau nối nghiệp nhà
Còn được gọi em lúc tuổi già
Xuân đời lặng lẽ tháng, ngày qua
Phong sương đã điểm đôi đầu bạc
Mà sắc hương xưa vẫn đâm đà.
Hai chị em(Duy Yên)
Tặng mai và Hương
hai con người đầy nghị lực.
Lối cũ đi về đường lạnh vắng
Lá vàng lớp lớp phủ đầy sân
Cửa nhà trông cậy còn riêng chị
Từ ngày khuất bóng cả song thân.
Lỡ hẹn duyên đành mang phận tủi
Cuối mùa hoa rụng sắc tàn phai
Một mảnh hồn trinh trong giá lạnh
Thương chị bao lần em mối mai.
Có người lữ khách phương xa ấy
Hờ hững đi tìm hứng gió đông
Khối tình dấu kín trong thương nhớ
Tháng ngày vẫn đợi vẫn chờ mong.
Cung đàn lỡ nhịp duyên không bén
Chị tôi yêu dấu một mình ai?
Rồi ngày chiến thắng tin vui đến
Khăn gói theo chồng một sớm mai.
Trời đã se duyên nên lứa đôi
Chị tôi yên phận chốn quê người
Cái thủa thơ ngây thời bé dại
Nhớ lắm nhưng mà nước chảy xuôi.
Nhịp bước vươn lên nguồn sống mới
Đã lành rồi những vết thương đau
Luân hồi một kiếp nơi trần tục
Chìm nổi ba đào cuộc bể dâu.
TỰ TRÀO(Duy Yên)
Có nhà thơ học làm kinh tế
Đem văn chương mưu kế thương trường
Ngờ đâu lắm nỗi tai ương
Giữa đời thật giả trăm đường khó khăn
Thế mới biết làm ăn là khó
Có trí khôn chẳng lẽ bó tay
Ra công thử sức đêm ngày
Bán buôn rèn luyện mai đây chắc là...
Nên sự nghiệp giàu sang phú quý
Cũng xênh xang mũ áo với đời
Ai ngờ vốn liếng đi toi
Nàng thơ mắng bảo: Rõ người ngẩn ngơ
Hãy quay lại trở về đường cũ
Cùng văn chương vui thú sớm trưa
Kinh doanh xin kiếu, xin chừa
Nhường cho bà xã nắng mưa nhọc nhằn
Ôi! cái nghiệp thơ văn là thế
Sống thanh bần hồn gửi bốn phương
Quên đi náo động thương trường
Cho lòng thanh thản văn chương bạn đời.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)