CÁC TÁC PHẨM CHÍNH

  • TIẾNG LÒNG, in chung, NXB Văn hóa - Thông tin,1997
  • DẶM ĐỜI, in chung, NXB Văn học, 2001
  • CHÂN TRỜI MỚI, in chung, NXB Văn học, 2003
  • BIỂN ĐỜI, in chung, NXB Văn học, 2008
  • TUYỂN TẬP THƠ, in chung, NXB Văn học, 2010
  • MÊNH MANG... XUÂN, Nguyễn Duy Yên, NXB Văn học, 2009
  • MỘT THOÁNG HƯƠNG XƯA, Nguyễn Duy Yên, NXB Hội Nhà Văn, 2010
  • NGƯỢC DÒNG THỜI GIAN, Đoàn Kim Vân, NXB Văn học, 2008
  • MÙA HOA NHÃN, Đoàn Kim Vân, NXB Văn học, 2010
  • MUÔN NẺO ĐƯỜNG THƠ, Nguyễn Duy Yên, NXB Văn học, 2012
  • TÂM HỒN TÔI, Đoàn Kim Vân, NXB Văn học, 2003

Thứ Tư, 31 tháng 8, 2011

XUÂN TRÊN ĐẤT MẸ (Duy Yên)


                                                                          Tặng người bạn già ở Nhật
                                                        về thăm quê hương sau 35 năm xa cách.

                                   Êm ả tiết xuân vui đón bạn
                                  Bâng khuâng tâm sự đất Phù Tang
                                  Từ thuở xa xưa ai biết nhỉ?
                                  Bồng bềnh đảo nổi Thái Bình Dương.

                                   Hướng về Tổ Quốc Việt Nam ơi!
                                   Non nước thân yêu dáng bóng Người
                                   Sâu nặng tâm hồn người viễn xứ
                                   Tình quê in đậm trái tim ai.

                                    Quê mẹ đây rồi đất nước Nam
                                    Xa cách từ lâu đến ngỡ ngàng
                                    Ra đi mang kiếp đời nô lệ
                                    Ngày về Độc Lập, sử sang trang

                                    Dáng đứng Việt Nam rất tự hào
                                    Khí thiêng hun đúc đã từ lâu
                                    Dẫn đường có Đảng ta đi tới
                                    Cộng đồng xã hội rợp cờ sao.

                                    Có cuộc đời này nhớ công ai
                                    Bác Hồ dìu dắt tới tương lai
                                    Tình sâu nghĩa nặng công ơn Bác
                                    Bóng Bác trong con tưởng niệm hoài.

                                     Cách mạng xua tan những khổ đau
                                     Đời đã đổi thay nước mạnh giầu
                                     Vang tiếng năm châu cùng bốn biển
                                     Rừng cờ đỏ rực ánh vàng sao.

                                      Mỗi độ xuân về đào nở hoa
                                      Nhớ về Tổ quốc ở phương xa
                                      Có tình đất nước, tình dân tộc
                                      Bốn biển năm châu cũng một nhà.

                                                                            Xuân 1984

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

THA HƯƠNG (Duy Yên)


                                                                    Tặng người xa Tổ quốc

Tấc lòng cố quốc tha hương
Sầu riêng một gánh trên đường ruổi rong
Ước gì chắp được cánh bằng
Về quê cũ nghe ru bồng...bống...bang.

                                                                                              1988

TRĂM NĂM LÀ NGẮN HAY DÀI (Duy Yên)


Kể thì cũng đấng tài hoa
Mắc duyên bút, mực số là long đong
Thơ buồn nghe đến não nùng
Nỗi lòng dang dở ngang cung tiếng đàn
Nổi chìm chiếc bóng cô đơn
Phong trần một kiếp tủi hờn vì ai?
Trăm năm là ngắn hay dài?
Nửa chừng xuân đã ra người đời xưa.

                                                                                  24-02-1987
                                                                        Viết sau khi đọc tuyển tập
                                                                              Thơ Nguyễn Bính

DƯ ÂM CUỘC SỐNG (Duy Yên)


                                                                                 Tặng em Đoàn Xuân Quỳ

Nắng chiều bàng bạc mây trôi
Cánh chim xen lẫn chân trời mờ xanh
Thoảng cơn gió bụi kinh thành
Dư âm cuộc sống giật mình than ôi!
Rằng sao không thẹn với đời
Mà đem nghĩa cả trả người tình chung
Hiên ngang như dáng cây Tùng
Bốn mùa xanh tốt vui cùng nước non.

                                                                                                    3-1985

XUÂN VỚI TÔI (Duy Yên)


                               Đã thấy xuân về trong nắng mới
                               Từ độ đông sang rụng lá vàng
                               Nụ đào chúm chím hong trong nắng
                               Sắc hồng nở rộ đón xuân sang.

                               Ai biết xuân vui nó thế nào?
                               Khoảng đời trầm bổng dạ nao nao
                               Ngẩn ngơ thi sĩ quanh hồn mộng
                               Tìm ý thơ xuân đến dạt dào.

                               Xuân từ đâu đến hỡi xuân ơi!
                               Xuân tặng thêm ta một tuổi đời
                               Dan díu với xuân chừng mấy độ
                               Mà thấy xuân đi tiếc của trời.

                               Ta lại vui cùng cảnh sắc xuân
                               Chẳng vướng buồn đau hết nợ nần
                               Tìm lại hương xưa hồn đất nước
                               Đọng lại trong mình bóng cố nhân.

                               Nàng xuân âu yếm báo tin vui
                               Xanh biếc màu xanh của đất trời
                               Nắng ấm lên rồi cây nảy lộc
                               Ta yêu mình lắm hỡi xuân ơi!

                                                                                Mồng một Tét Đinh Mão
                                                                                             (1987)

Thứ Sáu, 26 tháng 8, 2011

CẢM ĐỀ TẬP THƠ BIỂN ĐỜI (PTD)

Cảm đề Tập thơ BIỂN ĐỜI của hai nhà thơ:
Nguyễn Duy Yên và Đoàn Kim Vân.
Bài viết của nhà thơ PHẠM TIẾN DUẬT.
          Những ngày đón xuân 2002.

                                                             THƠ CA PHẢN CHIẾU HỒN NGƯỜI
                                                                          Nhà thơ: Phạm Tiến Duật

    Ở cổng làng Song Tháp, xã Châu Khê, huyện Từ Sơn (nay là huyện Từ Sơn,tỉnh Bắc Ninh)có đề bốn chữ Hán"Xuất nhập tương phản"chữ ít , nhưng nghĩa thì nhiều.Nếu là người ra vào làng ấy thì hiểu là"Khi ra khi vào phải nhìn mặt nhau".Nếu là thơ ca thì phải hiểu người làm thơ nhập cái gì vào thì xuất ra cái ấy.Đó cái lẽ lớn của sự làm người, không chỉ đúng với một thôn làng Việt Nam mà đúng với mọi trường hợp.Đọc thơ của anh Nguyễn Duy Yên và chị Đoàn Kim Vân, bất giác tôi nhớ đến mấy chữ uyên bác của vùng đất Bắc Từ Sơn kia.
    Cặp song ca bằng thơ Nguyễn Duy Yên và Đoàn Kim Vân đã cất lên tiếng ca bằng vần từ nhiều thập niên nay, thế mà họ vẫn chưa già, Nguyễn Công Trứ nhà thơ tình, nhà khoa học nông nghiệp thế kỷ 19 , năm 73 tuổi vẫn còn yêu đương sôi nổi kia mà; "Tân nhân lục vấn lai niên kỷ,Ngũ thập niên tiền nhị thập tam"(Người vợ mới cười hỏi rằng (ông) bao nhiêu tuổi (đáp rằng).Cách đây 50 năm tôi 23). Nhà văn hào thiên tài nước Đức Gơt tơ, năm tròn 80 tuổi còn yêu sôi nổi một cô con gái 18 tuổi.Xem thế, với thơ làm gì có tuổi già.
   Thì hãy đọc Nguyễn Duy Yên :
                                                     Quê người rồi cứ đêm đêm
                                              Lệ nhòa đôi mắt con tim rối bời
                                                     Thuyền tình rẽ sóng ra khơi
                                              Mênh mông mặt nước chân trời: Về đâu?
                                                                           (Đôi mắt nàng Kiều )
    Thơ thế thì đâu có phân biệt tuổi tác.Viết về một cô lái đò trên sông, Nguyễn Duy Yên viết: " Đò em đưa khách qua sông/ Thuyền vừa ghé bến mà lòng thấy xa/ Ngày ngày bao chuyến đò qua/ Người đi để nhớ chắc là tơ duyên". Hai chữ "chắc là" rất ỡm ờ. Phải có tâm hồn trẻ trung lắm mới ỡm ờ được. Một lần khác khi qua đèo Hải Vân, Nguyễn Duy Yên hạ bút "Cao cao gió lộng mây chiều / Nhớ ai, ai nhớ, ai gieo nỗi buồn", người đọc thấy tác giả đã phát triển nhạc điệu của hai dòng ca dao "Nhớ ai ra ngẩn  vào ngơ / Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai",nhưng Nguyễn Duy Yên không chỉ nhớ mà còn gieo nỗi buồn man mác của sự xa cách.
   Còn nữ sĩ Đoàn Kim Vân thì viết trong bài "Bản nhạc ra đời" những câu thơ nóng bỏng :
                      Em thân yêu :Sức mạnh trong em như ngọn sóng
                      Xô vào bờ, bao rác rưởi sẽ tan đi
                      Ngón tay em có sức mạnh thần kỳ
                      Như cơn lốc cuốn hút anh tới vùng xa lạ.
    Trái tim ấy là rất trẻ trung. Ở một bài khác mà tác giả có chú thích là "trêu một nhà thơ hàng xóm" chị viết : "Trầu cau thì dễ làm quen / Hoa kia thắm nụ con tim đợi chờ/ Mượn tình qua mấy vần thơ/ Gửi sang bên ấy giấc mơ vườn hồng".Những vần thơ ấy đậm tình nhân thế mà vẫn lưu dấu vết tháng ngày của quê hương thôn làng Việt Nam . Đoàn Kim Vân còn có riêng một bài thơ Yêu , không biết chị có định ghẹo Xuân Diệu không, nhưng sự đa cảm và lòng lãng mạn thi cũng ngang bằng :
                      Cắt nghĩa làm sao một chữ yêu
                       Tàn nắng buồn vui lúc xế chiều
                       Thơ thẩn thả hồn trong khoảng trống
                       Mà lòng mơ tưởng bóng ai theo.
   Ấy chỉ là những ví dụ. Bạn đọc có thể lần theo từng bài thơ của hai tác giả để thấy tôi dùng chữ Cặp song ca thế kỷ bằng thơ là rất chuẩn xác. Ở các tập thơ trước, anh chị Yên, Vân đã cho công bố các bài thơ tình
mà hai người đã trao cho nhau từ thuở thanh xuân. Tập thơ này có khác. Đây là cảm nhận của hai tác giả trước xã hội rộng lớn khi đất nước sang trang từ thế kỷ 20 chuyển sang thế kỷ 21.
   Đề tài của tập thơ này bao quát rất rộng. Về thời gian gặp gỡ lại tuổi thơ, cảm xúc lại lịch sử,bao quát lại một thời chiến tranh. Về không gian người đọc bắt gặp một thoáng Hải Vân, một chiều sông Hương xứ Huế,một mảnh đất Điên Biên anh hùng năm xưa...Chính vì lẽ trang nghiêm ấy mà các quan sát xã hội và lịch sử ở tập này được các tác giả quan tâm hơn các tập trước.
   Cũng là song ca, nhưng giọng ca của anh Nguyễn Duy Yên thì mộc mạc một cách trang nghiêm, mà giọng chị, nữ sĩ Đoàn Kim Vân thì mượt mà bay bướm. Thế là một giọng trầm và một giọng cao hòa quyện làm nên một bản trường ca cho tình đời mãi sinh sôi mọi sự tốt đẹp.
   Thơ tức là người, Mácxim Gooc ki nói thế. Và nói như bốn chữ uyên bác ở cổng làng Song Tháp XUẤT NHẬP TƯƠNG PHẢN cũng chẳng cùng một nghĩa đó sao? Mà tại sao cái làng ấy ở phủ Từ Sơn lại gọi là Song Tháp?Thì ở Hà nội có Công Ty  làm nghề thủ công cao cấp MỸ HÀ cũng có một Song Tháp đấy thôi, một tháp thơ tên là Nguyễn Duy Yên và một tháp kia là Đoàn Kim Vân.
  Chúc cho song tháp thơ ca mãi mãi xuất nhập tương đồng.

                                                                            Những ngày đón xuân 2003

                                                                            Nhà thơ : Phạm Tiến Duật

Thứ Tư, 24 tháng 8, 2011

MỪNG THÀY THƯỢNG THỌ (Duy Yên)


Mừng thày sang tuổi tám tư
Phong lưu đã trải đói no ơn trời
Ung dung ngày tháng thảnh thơi
Vần thơ chén rượu vui đời gió trăng
Tết này con cháu về đông
Cả nhà vui vẻ hòa cùng nước non
Hội trăm năm vẫn hãy còn
                           Thày , me mạnh khỏe cho con cháu mừng.


                                                      Tết Ất Sửu (1985)


                                            Mấy vần thơ thày đáp lại:


                                      Mái dạ mấy gian chống nắng mưa
                                      Vợ chồng vui sống cảnh rau dưa
                                      Mặc ai bôn tẩu đường danh lợi
                                      Cuộc sống thanh bần vốn đã ưa.

XUÂN BÍNH DẦN (Duy Yên)

                                                

                                Kiêu hãnh có bốn mùa trong vũ trụ
                                Bờ biển dài ôm Tổ Quốc phì nhiêu
                                Trên rừng xanh gỗ quý, quặng mỏ nhiều
                                Và ngoài biển dầu phun theo mạch nước
                                Tạo hóa điểm tô từ bao xuân trước
                                Để hôm nay có đất nước mạnh giàu
                                Xẻ núi ngăn sông, thủy điện thân yêu
                                Sừng sững hiên ngang sông Đà hùng vĩ
                                Cầu Thăng Long một công trình thế kỷ
                                Ghi muôn đời tình hữu nghị Việt- Xô
                                Và cũng tự ta xây dựng cơ đồ
                                Cầu Chương Dương vang danh tên lịch sử
                                Xuân đã đến , ôi tâm hồn ta đó
                                Chặng đường dài cùng đất nước vào xuân.

                                Xuân kia hỏi có bao lần?
                                Vui đi kẻo nữa tuổi xuân chóng già
                                Ước gì xuân mãi không qua
                                Bốn mùa vẫn cứ như là mùa xuân.

                                                                                               Mồng một Tết Bính Thân

BÓNG YÊU (Kim Vân)


                               Em đến... rồi đi... như ảo ảnh
                               Đọng lại trong anh giấc mộng buồn
                               Bóng dáng em sao mà quyến rũ
                               Mắt đưa tình một thoáng- Không hơn !

                                                                                                    Đường quê 1955

Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

Chiều Hà nội ; NHỚ (Duy Yên)


                                                 Mỗi chiều đến tiếng còi tầm rú mạnh
                                                 Một ngày qua, rồi lại một ngày qua
                                                 Cứ như thế tháng năm trôi biền biệt
                                                 Rót vào lòng bao kỷ niệm xa xăm
                                                 Và mỗi chiều đi chẳng biết bao lần
                                                 Anh luôn nhớ tới người yêu tha thiết
                                                 Quê hương ơi! Ôi biết bao trìu mến
                                                 Nếp nhà tranh cùng dáng mẹ kính yêu
                                                 Ngây thơ đàn em tôi cứ mỗi chiều
                                                 Nhắc anh nó, giờ đây sao đấy nhỉ?
                                                 Người vợ hiền giấu lòng mình bao ý
                                                 Nhớ thương chồng thầm kín gượng làm vui
                                                 Cố quên đi tất cả rộn lên cười
                                                 Chiều bảng lảng màn đêm dần buông xuống
                                                 Hà nội chiều nay trong anh mường tượng
                                                 Đây là chiều thôn dã chốn quê tôi
                                                 Rủ màn đêm, nắng đã tắt lâu rồi
                                                 Dấu nỗi nhớ mà tình còn man mác?
                                                 Đêm sẽ tàn, ngày mai trời lại sáng
                                                 Tiếng còi tầm lại rú lệ thường xuyên
                                                 Sách bút bên tôi thay thế vợ hiền
                                                 Mải miết say sưa hòa vào cuộc sống.

                                                                    Hà nội một chiều Đông
                                                                               (11-1956)

TIẾNG LÒNG (Duy Yên)


                                                                              Vô tận là nhớ thương
                                                                              Trĩu nặng cả tâm hồn.

                                                 Con thuyền xuôi bến cũ
                                                 Ninh Giang nơi chia xa
                                                 Dòng sông chia đôi ngả
                                                 Chia cả trái tim ta.

                                Em trở lại nơi quê hương thôn dã
                                Với mối tình em đã khắc trong tim
                                Anh ra đi mang cả một niềm tin
                                Tình trong trắng giữ gìn sao tinh khiết
                                Dù ngày tháng có trôi đi biền biệt
                                Thì em ơi tình thắm chẳng hề phai
                                Tiếng nói em luôn văng vẳng bên tai
                                Như báo hiệu ngày mai trời lại sáng
                                Dòng đời vui nhưng nay còn trầm lặng
                                Như vừng hồng im ngủ những ngày đông
                                Tình thương yêu là tiếng gọi cõi lòng
                                Ta bước tới tận cùng tìm lý tưởng.

                                Tiễn đưa em con thuyền rời bến cũ
                                Sông cũng buồn chứng kiến phút phân ly
                                Thôi nhé ! Thầm chúc em luôn mạnh khỏe
                                Vững lòng tin rồi mai đây anh sẽ
                                Về cùng em nối tiếp trọn cuộc đời.

                                                                                                             Hè 1956
                                                                                                     Ghi lại buổi tiễn đưa
                                                                                             vợ đến thăm chồng đang tại ngũ.

VƯƠNG VẤN (Duy Yên)


                          Muốn hỏi đôi lời nhưng xuân chẳng nói?
                          Rót vào lòng thầm kín nỗi ưu tư
                          Tĩnh lặng không gian xuân cứ ậm ừ
                          Duyên kỳ ngộ gặp xuân trong ảo mộng.

                          Xuân sầu muộn để buồn vương trống trải
                          Ngẫm sự đời sao lắm chuyện trái ngang
                          Tình không dứt là tình còn say đắm
                          Xuân không tàn là xuân mãi không tan.

                          Xuân tươi thắm ươm vườn hoa nhân loại
                          Băng giá qua ta chào đón xuân về
                          Mùa sinh nở dậy mầm non lá mới
                          Bầu trời xanh trong ánh nắng pha lê.

                          Xuân thổi hồn thơ mang luồng gió mới
                          Bút thi nhân ướp ủ vị hương xuân
                          Lặng lẽ dâng đời những vần thơ đẹp
                          Xuân đa tình duyên nợ khách làng văn.

                                                                                              Xuân Nhâm Ngọ (1-2002)

BÂNG KHUÂNG XUÂN (Duy Yên)


Tiếc làm chi, tiếc làm gì!
Thời gian lặng lẽ trôi đi chẳng ngừng
Những mong thế giới đại đồng
Giấc mơ huyền ảo mênh mông nỗi buồn
Ngựa phi mỏi gối chân chồn
Đường đi tới đích xem còn xa xa
Năm châu bốn biển bao la
Sang xuân xem thử sức ta thế nào
Hỏi trời, trời ở trên cao?
Hỏi xuân, xuân cứ đi vào thời gian?
Trăm năm như thể tấc gang
Đời người như chuyến đò ngang sớm chiều
Bâng khuâng xuân đến càng yêu
Ngỡ mình còn bé tẻo teo năm nào!

Tết Canh Ngọ (1990)

Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011

DANG DỞ (Kim Vân)


                                                                   Đừng để mất tình yêu trong cuộc sống.
                                                                                             ***
                                                                                            
                               Đời chỉ đẹp khi tình yêu chớm nở
                               Và trĩu buồn dang dở lúc chia tay
                               Chẳng còn đâu mơ mộng những tháng ngày
                               Dệt hạnh phúc như con tằm ủ kén
                               Khi tình yêu đã chết!
                               Tim lạnh giá chẳng còn chi bịn rịn
                               Chết trong lòng một dĩ vãng xa xăm
                               Tất cả đã nhấn chìm trong im lặng
                               Mặc sóng đời trôi dạt cuốn về đâu?
                               Hãy nén chặt nỗi đau!
                               Dũng cảm quên đi chớ mang nặng u sầu
                               Cho thanh thản, lúc đổi thay cuộc sống
                               Chót ngã xuống, ngã rồi ta lại đứng
                               Đời còn dài chớ nản lúc nguy nan
                               Dù mai đây có gió nổi mây ngàn
                               Vững bước tiến trên nẻo đường vô tận
                               Dang dở rồi nghĩ làm chi cho thêm bận
                               Khi chim trời đã tung cánh bay đi
                               Dù xót thương, dù biết phải chia ly
                               Định mệnh thế, dễ đâu mà tránh khỏi
                               Mẹ dạy con từ khi con tập nói
                               Đời dạy con đi tiếp trọn cuộc đời...

                                                                        12-1997

ĐÀ LẠT THÀNH PHỐ ĐỒI THÔNG (Kim Vân)


Gió ngàn vi vút thông reo
Vòm trời xanh thẳm dốc đèo bao quanh
Trập trùng đồi núi xanh xanh
Nằm trong thung lũng một thành phố mơ
Tự trăm năm đến bây giờ
Cội nguồn từ thuở hoang sơ đất rừng
Ai khai phá, ai mở đường?
Để nay ta có phố phường đông vui
Hoa thơm cỏ lạ khắp nơi
Tỏa hương theo gió cho đời thần tiên
Gió Đà Lạt thổi êm êm
Tới đây nghỉ mát tăng thêm tuổi đời.

          Đà Lạt hè 1997

Chủ Nhật, 14 tháng 8, 2011

ẢNH HAI ÔNG CHÁU

                                                                        Hai ông cháu
                                                   Ông Duy Yên và cháu Nguyễn Lịch Du

CHÂN DUNG NHÀ THƠ

                                                                    Chân dung nhà thơ
                                                                     ĐOÀN KIM VÂN

CHÂN DUNG NHÀ THƠ

                                                                   Chân dung nhà thơ
                                                                 NGUYỄN DUY YÊN

CHÂN DUNG HAI NHÀ THƠ (Duy Yên-Kim Vân)

                                                                     Vợ chồng nhà thơ
                                                 NGUYỄN DUY YÊN - ĐOÀN KIM VÂN

ẢNH VỢ CHỒNG HAI NHÀ THƠ

                                                                    HAI NHÀ THƠ
                                                              DUY YÊN - DUY YÊN

Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

HOA VÀ NGƯỜI( Kim Vân)



Hoa đào phơn phớt má hồng
Đón chào xuân mới cả trong ba miền
Mai vàng óng ánh đưa duyên
Hoa Ban trắng nở khắp miền núi cao
Trà hoa tươi thắm ngọt ngào
Quỳnh hoa e ấp nở vào ban đêm
Hoa nhài thoang thoảng hương êm
Hoa Ly thơm ngát đua chen giữa đời
Mảnh mai một kiếp hoa rơi
Ti gôn trước gió tình đời vấn vương
Bằng Lăng tím biếc bên đường
Xanh tươi hoa lá phố phường đẹp thêm
Ngắm nhìn phong cảnh vui xem
Nào là hoa mận lại xen Dẻ vàng
Giữa trời hoa Sứ hiên ngang
Dãi dầu sương nắng cây càng nở hoa
Nước non ngàn dặm bao la
Muôn hồng ngàn tía kể ra vô cùng
Hoa dại mọc khắp mọi vùng
Góp phần tô điểm non sông nước nhà
Dấu chân mọi nẻo gần xa
Hoa là vốn quý cho ta yêu đời.

Xuân Kỷ Sửu (2009)

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Nhớ người xưa(Duy Yên)



                                  Có lúc âm thầm nhớ người xưa
                                  Ngoài trời phảng phất hạt mưa thưa
                                  Nhác trông cây cối khoe màu biếc
                                  Thoảng cơn gió nhẹ lá đung đưa
                                  Mặt trời đi ẩn mây u ám
                                  Rượu uống suông tình đã chán chưa?
                                  Thấp thoáng người xưa trong giấc mộng
                                  Mà nhớ mà thương ước vọng thừa.

                                                                                             Một chiều mưa (10-1987)

LƯU LUYẾN(Kim Vân)



Xa rồi những mái nghiêng nghiêng
Bóng quê hương cũ xa biền biệt xa
Anh đi luôn nhớ quê nhà
Mái tranh tỏa khói chiều tà buông lơi
Đêm về rộn rã tiếngcười
Tình quê đầm ấm cuộc đời nở hoa
Hỏi rằng mình có nhớ ta?
Nhớ lời hẹn ước thiết tha mặn nồng
Anh đi còn nhớ hay không?
Buổi giao duyên ấy hẹn lòng thương nhau
Tình đời em đã ghi sâu
Đẹp lòng chiến sĩ những câu chung tình
Nhớ không một buổi binh minh
Tiễn người chiến sĩ một mình ra đi
Trông nhau mà biết nói gì
Nỗi lòng kẻ ở người đi nặng tình
Đường dài trái đất mông mênh
Phố phường như cũng thấy mình chia phôi
Nhớ thương, thương nhớ khôn nguôi
Mờ dần cảnh vật bóng người khuất xa
Tiễn người chiến sĩ xa nhà
Giờ vui tạm biệt ai mà khôn nguôi
Rồi đây vạn nẻo đường đời
Đăm đăm đôi mắt phương trời ngóng theo
Trên đê rồi cứ mỗi chiều
Nắng vàng dần tắt quạnh hiu cõi lòng
Cháy lên ngọn lửa nhớ mong
Mái chiều thôn dã khuê phòng tịch liêu
Tên anh em sẽ nhắc nhiều
Nhủ lòng em bảo thương yêu vô ngần
Đếm bao nhiêu giọt mưa xuân
Là tình tha thiết em dâng tới người
Nhắn người ở chốn xa xôi
Yên lòng vui nở nụ cười tin yêu.

Thu 1956