nhất là những lúc đường chiều...
Con đê vắng
mắt xa xôi
nhìn với tới quê hương. Cứ mỗi chiều khi vừng ô đổ xuống
Sau cánh buồm đang trôi ngược dòng sông
Có phải chăng người thôn nữ chờ mong
Con đường ấy bóng chồng em nhẹ bước.
Không, anh bước những bước lên phía trước
Thì làm sao mà đến được gần em
Em trách anh tệ bạc phải không em?
Không em ạ, anh đâu hèn như thế!
Cũng đường ấy ngày nay chân nhè nhẹ
Dẫu đường kia thày mẹ thức trắng đêm
Dẫu đường kia khuất sau lũ tre xanh
Anh biết lắm, bóng em đang chờ đợi.
Dù biết thế, nhưng quạ đen ngăn lối
Sông cạn rồi,bùn đáng lội sao qua
Cũng đường ấy, anh hồi nọ xông pha
Ai ngăn lối bước chân ta kháng chiến.
Cũng đường ấy,buổi chiều nay ngừng tiến
Bước thẫn thờ và nghe tiếng chim reo
Chim vẫn reo mà cảnh vẫn tiêu điều
Vui sao được những chiều xa thôn nữ.
Con đường vắng đắp thêm sầu tư lự
Cho thi nhân thêm nặng nợ trần gian
Ô! tiếng ai quen quá hay nàng?
À,không phải giấc hoàng lương tan vỡ.
Cũng đường ấy phải chăng đường duyên nợ
Mỗi lần đi càng thêm nhớ người yêu
Em của anh chắc hẳn có những chiều
Cũng nhớ thế, nhớ người yêu em nhỉ?
Vắng một ngày như xa hàng thế kỷ
Cấm làm sao khi tuổi trẻ đang yêu
Và em ơi, nhớ thế những buổi chiều
Nơi xa ấy anh càng yêu tha thiết.
Đường chiều dài biền biệt
Trời phủ sương mênh mông
Đất phủ sương mênh mông
Dào dạt mãi sóng lòng
Trên đường về xóm cũ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét