Nghĩ về nhà thơ Trào phúng :
TÚ XƯƠNG
Tiếng Người văng vẳng đâu đây
Nực cười thiên hạ trò bày lố lăng
Đã từng lều chõng bao năm
Tú Mền, tú Kép, tú Nằm khểnh chơi
Dài lưng cơm áo vợ nuôi
Năm con gánh nặng đất trời thấu không?
Tiếc thay một đấng ông chồng
Văn chương xếp lại, chờ mong nỗi gì?
Ván cờ tàn ,vận nước suy
Vua quan một lũ khác chi thằng hề*
Mượn câu "trào phúng" say mê
Chửi vào mặt"bợm" quen nghề nịnh Tây
Niềm riêng, riêng những vơi đầy
Làm văn tế vợ đắng cay nỗi lòng
Thơ Người hồn của núi sông
Để đời ngưỡng mộ một dòng thơ "Châm"
*Ý thơ của cụ Nguyễn Khuyến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét