Anh mới biết em độ buổi nào
Em cười em bảo hãy còn lâu
Anh đừng đùa nữa em còn trẻ
Chồng con chuyện ấy chắc còn lâu.
Hai mùa lá rụng tạm xa em
Hôm nay gặp lại chốn Hồ Gươm
Chào em, im lặng rồi đi thẳng
Em gọi anh cười bận việc riêng.
Bạn ạ! em tôi đã lấy chồng
Nợ đời đã trả thế là xong
Màu áo năm xưa giờ đã bạc
Tình đời vẩn đục chẳng còn trong.
Gặp nhau hôm ấy tưởng rồi thôi
Đỡ bận lòng nhau mặc sự đời
Nào ngờ một buổi em tìm đến
Để cảm thông nhau lấy một lời.
Nắng thu nhạt chiếu lá vàng rơi
Bỡ ngỡ gặp em mắt đượm cười
Sau câu chào hỏi rồi im lặng
Biết nói gì đây khổ cho tôi.
Em cười mà trách tại sao anh?
Buổi nọ gặp nhau lại bước nhanh
Tưởng như đánh mất nguồn thơ ấy
Quên cả tình em, đuổi gió lành.
Thẫn thờ tôi mải nghĩ đâu đâu
Em ngồi ôn lại chuyện từ lâu
Tôi muốn quên đi đừng nhắc nữa
Hạnh ngộ may mà lại gặp nhau.
Tuy rằng tôi ở chốn xa xôi
Vẫn được tin em bởi tại trời
Cô đã có chồng , riêng tôi chửa!
Mảnh tình giá lạnh trái tim tôi.
Đừng trách nhau, đâu phải lỗi em
Có phải rằng đâu đã vội quên
Từ buổi biệt ly xa cách biệt
Thầm mong em vẫn giữ lời nguyền.
Em tưởng anh đi quên mất rồi
Tên em chắc hẳn đã mờ phai
Gió lộng đuổi theo tà áo tím
Chỉ là hình ảnh một ngày mai.
Tình xưa nghĩ thế, thế là xong
Đành vậy em đây phải lấy chồng
Khóa chặt cuộc đời vào dĩ vãng
Còn mong chi nữa hội non sông.
Ai ngờ còn có buổi hôm nay
Nhìn nhau thêm thẹn đóa mai gầy
Thôi thế, thôi đành xin kiếp khác
Hận tình uống cạn để rồi say.
Thôi nhé từ nay chuyện đã rồi
Nhắc làm chi nữa bạn lòng ơi
Đôi ngả đường đi sầu vạn kiếp
Lận đận tha phương một bóng người.
Mai mốt rồi đây có nhớ nhau
Gửi cánh chim trời nhắn mấy câu
Mỗi mùa lá rụng em đan áo
Là có thơ rơi bạc mái đầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét