Vô tận là nhớ thương
Trĩu nặng cả tâm hồn.
Con thuyền xuôi bến cũ
Ninh Giang nơi chia xa
Dòng sông chia đôi ngả
Chia cả trái tim ta.
Em trở lại nơi quê hương thôn dã
Với mối tình em đã khắc trong tim
Anh ra đi mang cả một niềm tin
Tình trong trắng giữ gìn sao tinh khiết
Dù ngày tháng có trôi đi biền biệt
Thì em ơi tình thắm chẳng hề phai
Tiếng nói em luôn văng vẳng bên tai
Như báo hiệu ngày mai trời lại sáng
Dòng đời vui nhưng nay còn trầm lặng
Như vừng hồng im ngủ những ngày đông
Tình thương yêu là tiếng gọi cõi lòng
Ta bước tới tận cùng tìm lý tưởng.
Tiễn đưa em con thuyền rời bến cũ
Sông cũng buồn chứng kiến phút phân ly
Thôi nhé ! Thầm chúc em luôn mạnh khỏe
Vững lòng tin rồi mai đây anh sẽ
Về cùng em nối tiếp trọn cuộc đời.
Hè 1956
Ghi lại buổi tiễn đưa
vợ đến thăm chồng đang tại ngũ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét