Mỗi chiều đến tiếng còi tầm rú mạnh
Một ngày qua, rồi lại một ngày qua
Cứ như thế tháng năm trôi biền biệt
Rót vào lòng bao kỷ niệm xa xăm
Và mỗi chiều đi chẳng biết bao lần
Anh luôn nhớ tới người yêu tha thiết
Quê hương ơi! Ôi biết bao trìu mến
Nếp nhà tranh cùng dáng mẹ kính yêu
Ngây thơ đàn em tôi cứ mỗi chiều
Nhắc anh nó, giờ đây sao đấy nhỉ?
Người vợ hiền giấu lòng mình bao ý
Nhớ thương chồng thầm kín gượng làm vui
Cố quên đi tất cả rộn lên cười
Chiều bảng lảng màn đêm dần buông xuống
Hà nội chiều nay trong anh mường tượng
Đây là chiều thôn dã chốn quê tôi
Rủ màn đêm, nắng đã tắt lâu rồi
Dấu nỗi nhớ mà tình còn man mác?
Đêm sẽ tàn, ngày mai trời lại sáng
Tiếng còi tầm lại rú lệ thường xuyên
Sách bút bên tôi thay thế vợ hiền
Mải miết say sưa hòa vào cuộc sống.
Hà nội một chiều Đông
(11-1956)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét