Qua Vĩ Dạ nhớ Hàn Mặc Tử
Lênh đênh sông nước bóng con đò
Bờ ngô xanh mướt trong trang sách
Trăng rụng đầy thuyền ai bán mua.
Cầu bắc ngang sông qua bãi Hến
Phất phơ cành trúc gió lay đưa
Gợi buồn nhớ cảnh lòng du khách
Vĩ Dạ bây giờ đã khác xưa.
Vẳng tiếng xa đưa nghe sóng vỗ
Tam Giang gợn sóng bóng chiều êm
Bỗng trời nổi giận gây giông tố
Nước nhấn Huế chìm đã mấy phen?
Trở lại Huế giữa mùa đẹp nắng
Tưng bừng ngày hội Festival
Trầm tư mái ngói kinh thành cổ
Đã trải bao thu rụng lá vàng.
Ánh điện Tràng Tiền màu rực rỡ
Sông Hương đầy ắp những con đò
Dập dềnh lơ lửng theo dòng nước
Đây đó tâm tình chuyện nhỏ to.
Mai đây xa Huế mang nhung nhớ!
Biết mấy yêu thương Huế dịu hiền
Cô gái cười che nghiêng nón lá
Gót sen uyển chuyển cánh tay mềm.
Chất giọng ngọt ngào sao nhớ thế
Kinh thành dấu ấn một thời qua
Hôm nay trời Huế xanh xanh quá
Ôm Huế vào lòng ,Huế của ta.
Viết nhân dịp đi dự:
Festival Huế từ mồng 4 đến14
tháng 5 năm 2002.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét