Trăng kia khi khuyết lại khi tròn
Mặt trời xế bóng rủ hoàng hôn
Nhật nguyệt đôi vầng soi sáng tỏ
Trọn vẹn tình đời với nước non.
Giữ sao trong sạch tấm lòng son
Trần thế danh thơm tiếng mãi còn
Trăng kia chớ mượn mà giăng gió
Đừng có thề bồi chuyện cỏn con.
Ta sống thiếu sao được khí trời
Vắng vầng nhật nguyệt,hỡi than ôi!
Sự sống còn gì trong trái đất?
Băng giá hoang vu giữa núi đồi.
Sống gửi trăm năm một kiếp người
Sớm tối luân hồi một cuộc chơi
Ai bảo quá khôn nên vụng dại!
Nghĩa tình sâu nặng chớ đầy vơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét