Có nhà thơ học làm kinh tế
Đem văn chương mưu kế thương trường
Ngờ đâu lắm nỗi tai ương
Giữa đời thật giả trăm đường khó khăn
Thế mới biết làm ăn là khó
Có trí khôn chẳng lẽ bó tay
Ra công thử sức đêm ngày
Bán buôn rèn luyện mai đây chắc là...
Nên sự nghiệp giàu sang phú quý
Cũng xênh xang mũ áo với đời
Ai ngờ vốn liếng đi toi
Nàng thơ mắng bảo: Rõ người ngẩn ngơ
Hãy quay lại trở về đường cũ
Cùng văn chương vui thú sớm trưa
Kinh doanh xin kiếu, xin chừa
Nhường cho bà xã nắng mưa nhọc nhằn
Ôi! cái nghiệp thơ văn là thế
Sống thanh bần hồn gửi bốn phương
Quên đi náo động thương trường
Cho lòng thanh thản văn chương bạn đời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét