Tặng mai và Hương
hai con người đầy nghị lực.
Lối cũ đi về đường lạnh vắng
Lá vàng lớp lớp phủ đầy sân
Cửa nhà trông cậy còn riêng chị
Từ ngày khuất bóng cả song thân.
Lỡ hẹn duyên đành mang phận tủi
Cuối mùa hoa rụng sắc tàn phai
Một mảnh hồn trinh trong giá lạnh
Thương chị bao lần em mối mai.
Có người lữ khách phương xa ấy
Hờ hững đi tìm hứng gió đông
Khối tình dấu kín trong thương nhớ
Tháng ngày vẫn đợi vẫn chờ mong.
Cung đàn lỡ nhịp duyên không bén
Chị tôi yêu dấu một mình ai?
Rồi ngày chiến thắng tin vui đến
Khăn gói theo chồng một sớm mai.
Trời đã se duyên nên lứa đôi
Chị tôi yên phận chốn quê người
Cái thủa thơ ngây thời bé dại
Nhớ lắm nhưng mà nước chảy xuôi.
Nhịp bước vươn lên nguồn sống mới
Đã lành rồi những vết thương đau
Luân hồi một kiếp nơi trần tục
Chìm nổi ba đào cuộc bể dâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét