Có lúc nàng thơ ở ẩn đâu?
Tìm nàng để hỏi một đôi câu
Nàng thơ trốn mất tìm đâu thấy
Chỉ thấy không gian lặng một màu.
Tâm hồn dào dạt ý thơ xuân
Muôn điệu tỏa ra phủ núi sông
Muốn hỏi đôi câu,nàng trốn mất
Để thời gian đi phí cả công.
Tôi đâu có dám ghét nàng thơ
Tôi vẫn tìm nàng vẫn ước mơ
Tôi yêu nàng lắm nàng đừng để
Tôi phải buồn lòng hóa ngẩn ngơ.
Thiếu vắng nàng thơ nghĩ vẩn vơ
Xa nàng chẳng lẽ sống thờ ơ
Nhưng không đã có cô thôn nữ.
Mang lại cho tôi vạn ý thơ.
2-1956
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét