Đêm khuya một mảnh trăng treo
Dòng sông lay động, mái chèo khua vang
Thuyền ai lặng lẽ sang ngang
Một mình một bến lỡ làng duyên xưa
Nào ai, ai hẹn, ai chờ
Để tình dang dở gió mưa lạnh lùng
Đàn ai cất tiếng nửa chừng
Tiếng tơ réo rắt nửa mừng nửa than
Thế là "Lỡ bước sang ngang"
Tuổi xuân đã hết muộn màng còn đâu?
Thời gian nhuộm trắng mái đầu
Hận tình tan vỡ mà đau đớn lòng
Âu là số phận duyên chung
Nợ đời phải trả tận cùng mới thôi
Non xanh nước biếc mây trôi
Tình ơi! ngang trái hơi là tình.
Nhân đọc "Lỡ bước sang ngang"
của nhà thơ Nguyễn Bính.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét